Dự thảo báo cáo đánh giá quy trình tham
vấn trong lập pháp, lập quy tại Việt Nam của Dự án Phát triển lập pháp quốc gia
(National Legislative Development Project - NLD) có nêu về thực trạng “... nhiều
văn bản luật không giải quyết được các vấn đề phát sinh từ đời sống xã hội,
tính tiên liệu của pháp luật rất thấp, luật phải sửa đổi nhiều lần, luật chuyên
ngành chồng chéo, luật cơ bản ít khả thi... Đây là vấn đề lớn đã nhiều năm nay
còn tồn tại”.
“Con
gà và quả trứng”
Lấy một dẫn chứng cụ thể gần đây nhất
liên quan đến Luật
Doanh nghiệp 2014, chúng ta sẽ thấy nhận định trong báo cáo của NLD quả
không sai. Điều 44 Luật Doanh nghiệp 2014 trao quyền quyết định con dấu cho
doanh nghiệp. Theo đó, doanh nghiệp có quyền quyết định về số lượng, hình thức
và nội dung con dấu của mình. Điều 18 dự thảo nghị định hướng dẫn chi tiết thi
hành một số điều của Luật Doanh nghiệp đang được đưa ra lấy ý kiến nhân dân
cũng quy định doanh nghiệp có quyền có hoặc không có con dấu và được quyền quyết
định số lượng, hình thức con dấu của mình.
Trong khi đó, theo Luật
Kế toán, sổ sách kế toán phải được đóng dấu (khoản 2 điều 25). Về hệ cấp
pháp lý thì Luật Doanh nghiệp và Luật Kế toán có vị trí ngang nhau mà ở đây xin
tạm gọi là “con gà”. Từ “con gà” Luật Doanh nghiệp đẻ ra dự thảo nghị định tạm
gọi là “quả trứng”. Trong trường hợp này con gà có trước quả trứng. Song để quả
trứng này được thực thi thì Quốc hội buộc phải sửa đổi Luật Kế toán và như vậy
quả trứng có trước con gà! Khi quả trứng có trước con gà, sự “sinh nở” này sẽ vướng
ngay rào cản pháp lý do Luật
Ban hành văn bản quy phạm pháp luật quy định rõ văn bản cấp dưới không được
trái với văn bản cấp trên, nghị định của Chính phủ không được trái với luật do
Quốc hội ban hành.
Giải
pháp
Dẫn chứng trên đây cho thấy sự bất cập
rõ ràng và khó giải quyết trong quy trình lập pháp, lập quy của Việt Nam. Bởi
do văn bản pháp luật của Việt Nam không thỏa mãn được cái sở dĩ nhiên (le
pourquoi) và cái lý đương nhiên (le comment), đây là những nguyên tắc định hướng
cơ bản và logic cốt lõi trong quá trình lập pháp, lập quy của hệ thống luật
châu Âu lục địa (Civil law) mà Việt Nam chịu ảnh hưởng khá rõ nét.
Chúng ta biết rằng xã hội luôn sống động,
vì thế, luật pháp cần phải theo kịp với nhịp đập của xã hội. Sở dĩ nhiên của một
văn bản luật phải là và chỉ có thể là nhu cầu của xã hội. Do đó nội dung của nó
phải thỏa mãn các lý do: (i) không có không được; (ii) không có không xong;
(iii) không có không xuôi; (iv) thiếu nó là rối loạn; (v) thiếu nó là xã hội
lâm nguy. Tìm hiểu cái sở dĩ nhiên của văn bản luật là phải trả lời được các
câu hỏi tại sao và vì đâu có văn bản luật này; và văn bản luật này ban hành nhằm
mục đích gì? Không tìm ra cái sở dĩ nhiên của một văn bản luật, văn bản đó chắc
chắn không giải quyết được các vấn đề phát sinh từ đời sống xã hội.
Tìm hiểu cái lý đương nhiên của văn bản
luật là phải tiên đoán được hậu quả gì sẽ xảy ra khi văn bản luật này được thi
hành, phải có giải pháp cho câu hỏi: nên thi hành văn bản luật ấy như thế nào?
Không tìm ra cái lý đương nhiên tức không tiên đoán được hậu quả xảy ra khi thi
hành văn bản luật, điều này đồng nghĩa với tính tiên liệu của luật pháp rất thấp
như bản báo cáo đã nêu.
Điều khoản quy định về con dấu trong Luật
Doanh nghiệp 2014 là một nét tiến bộ, tuy có nêu được cái sở dĩ nhiên song lại
không trả lời được cái lý đương nhiên, điều này dẫn đến tính khả thi kém. Bởi
như đã phân tích ở trên, việc thi hành điều khoản quy định về con dấu của Luật
Doanh nghiệp sẽ bị vướng bởi Luật Kế toán.
Ngoài ra, cần bổ sung vào điều 3 của Luật
Ban hành văn bản quy phạm pháp luật một nguyên tắc bất biến trong quá trình lập
pháp, lập quy đó là nguyên tắc trọng pháp. Trọng pháp không chỉ có nghĩa là văn
bản luật phải tôn trọng Hiến pháp, văn bản cấp dưới phải tôn trọng văn bản cấp
trên mà nó còn bao hàm ý nghĩa mọi sự thụ động, chậm trễ thi hành hoặc không
thi hành văn bản cấp trên đều bị xem là vi phạm nguyên tắc trọng pháp. Hiến
pháp quy định các quyền con người và quyền công dân nhưng Quốc hội chậm trễ ban
hành hoặc không ban hành các đạo luật để thể chế hóa các điều hiến định nghĩa
là Quốc hội vi phạm nguyên tắc trọng pháp, hay đạo luật do Quốc hội ban hành
trong đó có quy định Chính phủ phải có văn bản pháp quy hướng dẫn thi hành, nếu
Chính phủ thụ động, chậm trễ hay không ban hành văn bản pháp quy hướng dẫn thì
điều này cũng có nghĩa Chính phủ đã vi phạm nguyên tắc trọng pháp.
Thiết nghĩ trả lời được cái sở dĩ nhiên
và cái lý đương nhiên, đồng thời luật hóa nguyên tắc trọng pháp là một trong những
giải pháp thiết yếu để chấn chỉnh tình trạng bất cập trong quy trình lập pháp
và lập quy tại Việt Nam hiện nay. Kinh nghiệm cho thấy, các nước có nền lập
pháp và thực thi pháp luật tiến bộ trong hệ thống luật châu Âu lục địa, đặc biệt
là Pháp, luôn coi đây là kim chỉ nam trong quá trình lập pháp, lập quy.
LS. Lê Quang Vy, Luật sư điều hành Công ty Luật VLT Lawyers
Theo
Thời báo Kinh tế Sài Gòn Online
4,754
HỎI ĐÁP PHÁP LUẬT LIÊN QUAN